Đọc truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ của tác giả Duy Duy, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Cô thốt ra một câu nói không mang nhiều cảm xúc, cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Cúi đầu xuống vì cô không muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối và vô dụng của Quắc Vân Phương. Bất ngờ, từ một góc nhỏ cửa sổ cô nhìn thấy khuôn mặt hân hoan vui mừng của mẹ cô ở dưới đại sảnh. Yeutruyen.net - Đọc truyện chữ online. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ AZW3. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ PRC/MOBI. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ EPUB. TẢI EBOOK Tổng Tài Tôi Hung Dữ PDF. Đăng nhập bằng. Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài khoản. Không làm ebook cho tài khoản sử dụng email random. Thể loại: Ngôn Tình, Tổng Tài. Nguồn: vw. Trạng thái: Full. Đánh giá: 6.7/10 từ 98 lượt. Cùng đọc truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ của tác giả Duy Duy tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Thể loại Ngôn tình, HE. Số chương 236. Tổng Tài Tôi Hung Dữ - (Chương 236) - Tác giả Duy Duy Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. LyO7. Đọc truyện Tổng tài tôi hung dữ-Tổng giám đốc điên cuồng full cập nhật chương nhanh nhất trên Sự kỳ diệu của tình yêu là khiến một kẻ vốn lạnh lùng, bản chất khát máu như loài sói trở lên dịu dàng, biết quan tâm, biết yêu thương và chiều chuộng. Giống như cách mà Lãnh Mạn Nguyên đã thay đổi để yêu Nhã Lan. Theo dõi “tổng tài tôi hung dữ” trên để cùng đồng hành với hành trình chinh phục tình yêu đầy sóng gió và ngọt ngào của cặp đôi này nhé. Tổng tài tôi hung dữ là truyện ngôn tình lấy bối cảnh hiện đại, tổng tài, có chút ngược trước nhưng sau đó thì câu chuyện tình yêu sủng ngọt tận răng. Tổng tài tôi hung dữ kể về nữ chính là cô nàng Nhã Lan, con gái của tập đoàn Quắc thị. Mẹ của Nhã Lan là vợ lẽ của Quắc gia vì vậy, vốn trong nhà Nhã Lan cũng không phải đứa con được yêu thương. Quắc thị gặp biến cố, cha của cô cần một khoản tiền lớn để cứu vãn Quắc thị nếu không công ty có nguy cơ bị phá sản. Không còn con đường nào khác, cô là kẻ bị đưa trở thành vật hiến thân cho ông trùm bất động sản Lãnh Mạn Nguyên để đổi lấy sự đầu tư của anh vào Quắc Thị. Đối với Nhã Lan, Lãnh Mạn Nguyên là kẻ hoàn toàn xa lạ. Cô chỉ được biết các thông tin của anh qua báo chí. Cô nghe đồn, anh là kẻ đào hoa thay người yêu như thay áo, các cô minh tinh vướng vào scandal tình ái với anh nhiều không đếm xuể. Và thế là tổng kết lại những hiểu biết của Nhã Lan với Lãnh Mạn Nguyên chỉ dừng lại ở “đẹp trai, nhiều tiền, có thế lực, chuyện tình cảm lằng nhằng”. Nam chính của truyện là Lãnh Mạn Nguyên. Anh năm nay 28 tuổi, ông trùm của giới bất động sản, người đàn ông hoàng kim mà mọi cô gái đều mơ ước. Bản chất vốn lạnh lùng và có chút độc đoán ảnh hưởng của bầy sói, suốt 28 năm qua, anh chưa từng một lần thừa nhận mình có bạn gái. Lần này, bởi nhà họ Quắc cần tiền của anh nên đã đề nghị liên hôn giữa hai nhà Quắc - Lãnh. Thật ra Lãnh Mạn Nguyên cũng không hề hứng thú với cuộc hôn nhân thương nghiệp kiểu này. Hơn nữa anh cũng có đủ lý do để chẳng cần phải trở thành chỗ dựa cho nhà họ Quắc. Thế nhưng khi nhìn bức ảnh của cô do Quắc Hiếu Toàn - cha cô mang tới, anh vậy mà lại đột nhiên bị hút hồn bởi vẻ đẹp ngây thơ, trong sáng không vướng bụi trần của cô. Chỉ một ánh nhìn đó khiến anh muốn kết hôn với cô. Và cũng từ ánh nhìn đó, cuộc sống của hai kẻ xa lạ lại xoay vần và liên quan đến nhau. Quay lại nội dung chính của truyện, ngày thành hôn của hai người, người khác nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ bởi người cô cưới là người đàn ông mà mọi cô gái đều mong ước. Nhưng họ lại không biết rằng, ngay khi cô vừa cởi xuống chiếc áo cưới ấy, cô đã phải đón chịu sự tổn thương và sỉ nhục đầu tiên mà anh mang tới. Người chồng cô vừa cưới chưa lâu lại có thể xem cô là một nữ hầu. Anh nói “nữ hầu sao có thể đi cùng xe với chủ nhân chứ”. Những ngày sau đó thì chắc hẳn không cần nói mọi người cũng có thể tưởng tượng được phần nào cuộc sống của Quắc Nhã Lan tại nhà họ Lãnh. Cô thực sự bị anh coi như người hầu. Từ làm việc nhà, giặt giũ, nấu bếp. Tất cả mọi việc của người hầu cô đều phải làm qua. Thế nhưng anh ta vẫn trì hoãn không viện trợ tiền cho nhà họ Quắc. Mẹ cô thì không ngừng gọi điện nhờ cô đi van xin hắn. Cuối cùng, vì công ty của gia đình, cô đặt bút ký vào bản thỏa thuận điên rồ mà có lẽ cô phải dùng máu để trả giá. Người chồng trên danh nghĩa của cô yêu cầu cô phải chiến đấu với lũ sư tử để lấy được chùm chìa khóa và anh ta sẽ cứu gia đình cô. Thế nhưng vào thời khắc cô đứng trước sinh tử, thời khắc đám sư tử nhào về phía cô anh lại không đành lòng. Có lẽ Lãnh Mạn Nguyên thật lòng với cô. Nhưng hắn lại là người đa nghi, một kẻ sợ hãi sự mất đi. Vì vậy, Lãnh Mạn Nguyên không biết cách yêu cô. Hắn yêu cô nhưng không ngừng khiến cô bị tổn thương, tuyệt vọng và từ bỏ ý định sống sót. Nhưng vào thời khắc thấy cô mặt trắng bệch nằm trên giường, anh thực sự sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời một kẻ kiêu ngạo như Lãnh Mạn Nguyên biết sợ hãi là như thế nào. Anh không thể chấp nhận được sự thật cô rời khỏi anh. Anh luôn tỏ ra không quan tâm cô thậm chí không ngừng tìm cơ hội xúc phạm cô bởi anh hiểu lầm cô yêu người khác. Thế nhưng trước tình huống cô gặp nguy hiểm, anh lại có thể vì cô mà nổ súng giết chết Bạch Lang - con sói là ân nhân cứu mạng của anh, người mẹ tái sinh ra anh. Nói không cảm động với hành động đó của anh thì là giả. Nhưng giữa vô vàn những sự hiểu lầm cùng giày vò lẫn nhau và sự xuất hiện của kẻ thứ ba có khiến cô mạnh mẽ mà đón nhận tình yêu của anh? Còn anh, có dám vứt bỏ cái tôi cá nhân để yêu cô? Thật ra tác giả Duy Duy đã rất khéo léo và tài tình trong việc miêu tả sự giằng xé nội tâm của cặp đôi nhân vật chính. Anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên nhưng vì hiểu lầm mà không ngừng tổn thương cô. Cô yêu anh nhưng liên tiếp chịu đựng sự xúc phạm, tổn thương của anh mà không dám đón nhận tình yêu. Tình yêu của họ gặp phải đủ những chông gai, thử thách, sự xuất hiện của kẻ thứ ba, những hiểu lầm chồng chất. Nhưng từng nút thắt một được tác giả Duy Duy khéo léo gỡ nút khiến người đọc cảm thấy bị thu hút với từng tình huống của truyện. Sau tất cả, liệu rằng Lãnh Mạn Nguyên có chịu thay đổi để có được tình yêu của Nhã Lan? Họ có vượt qua những rào cản để đến được với nhau cùng bước đi trên hành trình hạnh phúc? Tất cả sẽ được trả lời trong 236 chương của “tổng tài tôi hung dữ” của tác giả Duy Duy. Truyện hiện đã được cập nhật bản full trên website Hãy cùng ghé website đọc truyện và đừng quên để lại những cảm nhận của bạn nhé. Chúc bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ. Thể loại Ngôn tình, HESố chương 236Vô số hiểu lầm xảy ra giữa hai người, khiến cô mệt mỏi, không thể nào chịu đựng được giới hạn của cô năm lần bảy lượt bị thử thách, cô đã không còn đủ hy vọng và kiên nhẫn về hắn nữa, cô quyết định buông tha sinh mệnh của mìnhNhưng tại sao???Sao khuôn mặt hắn lại tràn đầy lo lắng như vậy?Tại sao hắn lại trở nên điên cuồng như vậy? Trình độ võ thuật của Uông Minh Thiên tuy là không bằng Lãnh Mạn Nguyên nhưng cậu ta cũng có thể hạ gục mười thanh niên cường tráng mà không vấn đề gì, tới cậu ta cũng không đủ dũng cảm để đối kháng với đám sư tử của Lãnh Mạn Nguyên thì cô gái mảnh khảnh yếu ớt Quắc Nhã Lan kia sao có thể chứ? Xem ra, sắp có kịch hay để xem rồi đây. Uông Minh Thiên khẽ mỉm cười, đôi môi cậu ta đỏ hồng như cánh hoa khiến cô nữ nhân viên phục vụ nhìn đến ngây người. “Cô ơi, cô ơi tính tiền!” Nụ cười tỏa nắng của cậu ta như đánh thức cô nhân viên phục vụ đang chìm vào ngây ngẩn, sau khi trả tiền, cậu ta cầm lấy bộ vest, tao nhã bước ra khỏi quán cà phê. ............. Nhã Lan quay về căn biệt thự, đón cô là khuôn mặt khó đăm đăm của bác Trương. “Tổng giám đốc về rồi, cậu ấy đang tìm cô.” Nhã Lan phản cảm nheo mày lại trước khuôn mặt của bà ta, cô chỉ gật đầu. Nhã Lan tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên, anh tìm cô làm gì chứ? Động viên cô hay dọa dẫm cô lần cuối cùng trước trận chiến? Cô không sợ, có gì đáng sợ chứ! “Tổng giám đốc đang ở trên tầng hai, trong phòng sách”. Bà Trương vẫn với khuôn mặt đó nhìn cô chằm chằm, lại thốt ra thêm một câu. Định thần lại, Nhã Lan hít một hơi thật sâu, thay vì sợ hãi cô cố gắng thể hiện sự bình thản, cô nở trên môi một nụ cười, tự tin sải bước lên cầu thang. Cửa phòng sách chỉ đóng hờ một nửa, phía bên trong có bóng người qua lại, tiếp theo đó truyền tới tiếng nói của hai người đàn ông. Anh đang có khách,Nhã Lan đang định đóng cửa lại, cô đứng ở cửa do dự không biết có nên bước vào trong hay không. Cánh cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc một bộ vest bóng loáng xuất hiện ở cửa, đeo kính. Cậu ta đang nhìn cô khẽ cười, trông có vẻ rất nho nhã, mái tóc của cậu ta có vài sợi để rũ xuống trán, nhìn hơi có nét giống con gái. Người đàn ông này thật là đẹp trai! Trong sự đẹp trai đó là sự ấm áp, so với Lãnh Mạn Nguyên thì cậu ta cho người khác cảm giác muốn lại gần hơn. “Chào cô, tôi là Uông Minh Thiên.” Trong lúc là Nhã Lan đang lục tìm trí nhớ thì chàng trai đã chủ động giới thiệu họ tên mình. Đúng rồi, cậu ta chính là Uông Minh Thiên, Nhã Lan nhớ ra thần thái thoải mái của anh khi đối phó với đám phóng viên trong cuộc họp báo trước khi hôn lễ của cô được tổ chức. “Chào anh.” Cô lịch sự chào lại cậu ta. Trên người cậu ta dường như tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp sưởi ấm cho mọi thứ xung quanh, giọng nói của cậu ta rõ ràng như trăng rằm tháng ba, nhìn có vẻ rất thoải mái, đây cũng là lí do khiến cô khi nói chuyện với cậu ta, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần. Lần đầu tiên nói chuyện Nhã Lan có ấn tượng tương đối tốt về con người này. “Cô không định vào à?” Giọng nói lạnh lùng từ trong phòng truyền ra, không cần đoán cô cũng biết chắc chắn đó là Lãnh Mạn Nguyên, từ trước tới giờ anh đều thích dùng cái giọng lạnh lùng đó để nói chuyện với cô. Với động tác mời vào, Uông Minh Thiên nghiêng người sang một bên sau đó đi về phía một chiếc bàn và xoay ghế ra ngồi xuống, Nhã Lan chậm rãi bước vào phòng, phía sau chiếc máy tính đặt trên bàn sách là cặp mắt của Lãnh Mạn Nguyên sâu thẳm như một cái hang không đáy, anh chớp chớp mắt rồi nhìn chằm chằm vào cô. Cúi đầu xuống, cô chọn ngồi xuống ở vị trí phía bên góc của chiếc ghế sô pha. Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, cô nhìn theo hướng phía âm thanh phát ra, có thể thấy Lãnh Mạn Nguyên đang sắp xếp lại một tập giấy, còn Uông Minh Thiên thì ngồi nghịch nghịch những ngón tay, cậu ta không hề che giấu ánh mắt thăm dò của mình đối với hai con người trước mặt. “Tôi gọi cậu đến đây để làm việc đấy nhé.” Lãnh Mạn Nguyên vứt tập giấy về phía Uông Minh Thiên, vẫn với khuôn mặt và giọng nói lạnh lùng. “Ồ, đương nhiên rồi.” Uông Minh Thiên mỉm cười, để lộ hàm răng đẹp đẽ, cậu ta đón lấy tập giấy thỏa thuận từ tay của Lãnh Mạn Nguyên, nhìn lướt qua vài giây rồi gập lại. “Em dâu à, tôi thấy thỏa thuận như thế này cô có thể từ chối.” Uông Minh Thiên quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, trên môi vẫn là nụ cười lịch lãm, nhưng nụ cười đó đã trở nên nghiêm túc hơn. Tuy là đã nghe được cô nói chuyện này với Uyển Nhân trong quán cà phê nhưng anh vẫn không ngờ rằng, cô gái nhìn có vẻ yếu đuối như Nhã Lan đã thực sự kí tên và tờ giấy thỏa thuận đó. Nhã Lan ngẩng cao đầu, khuôn mặt trắng bệch của cô hướng về phía Uông Minh Thiên “Không, tôi chấp nhận.” Làn da cô mềm mại như đứa trẻ, ngũ quan vô cùng cân đối trên khuôn mặt, bất luận nhìn từ góc độ nào thì cũng đều là một cô gái đẹp. Uông Minh Thiên lại hướng ánh mắt về phía Nhã Lan. Trên khuôn mặt anh tuấn của Lãnh Mạn Nguyên chỉ có sự tức giận, hai mắt anh đỏ lên như sắp phát ra lửa. Ồ, xem ra, cái tên tiểu tử này cũng không nhẫn tâm để cho cô gái đẹp như tiên giáng trần này bị thương. Cả căn phòng sách bỗng nhiên yên tĩnh tới kì lạ, Nhã Lan hơi cúi đầu xuống, cô không còn nhìn Uông Minh Thiên nữa, cũng không để ý tới nét mặt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên. “Vậy thì tôi sẽ đọc lại nội dung thỏa thuận một lần nữa, nếu như cả hai bên đều không có ý kiến thì thì bản thỏa thuận này sẽ có hiệu lực.” Tiếp theo, giọng nói dễ nghe của Uông Minh Thiên vang lên, cậu ta đọc bản thỏa thuận không sót một từ nào. Anh không hề nhìn vào tờ giấy, Nhã Lan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Uông Minh Thiên chỉ thông qua có vài giây ngắn ngủi lúc trước lướt qua bản thỏa thuận mà cậu ta có thể đọc trôi chảy nội dung trong đó, đúng là một trí nhớ kì diệu! “Nội dung của bản thỏa thuận hai bên đều rõ chưa?” Uông Minh Thiên hỏi câu hỏi đầy tính công thức, ánh mắt anh hướng về phía Nhã Lan. Nhã Lan lặng lẽ gật đầu, từ trước tới giờ cô chưa khi nào lên tiếng khi cảm thấy không cần thiết. “Nguyên, cậu vẫn kiên quyết vậy à?” Nhã Lan nghe thấy Uông Minh Thiên hỏi Lãnh Mạn Nguyên, cô không thể không dựng tai lên nghe ngóng. Cô biết từ miệng của anh nhất định sẽ không nói được lời nào dễ nghe cả, vốn dĩ anh đã là một kẻ máu lạnh! Có điều, trước mặt là một cảnh tượng không công bằng như vậy, xem anh còn nói được gì? Anh ném cho cô một cái nhìn lạnh lùng, cô biết, đó là cái nhìn không phục của Lãnh Mạn Nguyên. Anh muốn cô khuất phục trước anh, cầu xin anh tha mạng, thế nhưng, cô lại không hề làm thế! Cô lập tức cũng dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh, đây không phải lần đầu tiên bọn họ dùng ánh mắt như vậy để nhìn trực diện vào nhau, nhưng lần này là lần đầu tiên cô thấy có chút lo lắng trong đôi mắt anh, đây là điều mà trước đây cô chưa từng thấy. Không thể nào, Nhã Lan không tin người đàn ông máu lạnh vô tình này có chút ý nghĩ nhân từ nào, dù là lo lắng thì chắc là sợ cô sẽ hối hận thôi! “Lãnh Mạn Nguyên, tôi đã kí tên rồi, tính thời gian thì chắc là ngày mai đúng không, nhưng hi vọng anh sẽ giữ lời hứa!” Cô không muốn lãng phí thời gian để nhìn thẳng vào mắt con người không có tình người này, cô thu tầm mắt về, khẽ nở nụ cười trên môi như một thói quen, nói một câu nói đầy thách thức. Cô thong dong đứng lên, bước ra phía cửa, cô cố gắng không để cho bản thân mình run lên trước mặt Lãnh Mạn Nguyên. Giây phút cô đóng cửa lại, trong phòng truyền ra tiếng đồ dùng va đập vào nhau, thêm vào đó là tiếng gầm như tiếng sói của Lãnh Mạn Nguyên! Ồ! Cô thắng rồi! Trong cuộc chiến tâm lý này cô là người giành phần thắng, kể cả ngày mai có thịt nát xương tan có thành mồi cho đám sư tử thì cô cũng không hối hận. Nhã Lan không nhịn được mà bật cười, cô vừa đi vừa cười, cười nhưng không hiểu sao hai mắt cô nhòa đi. Cô khống chế không nổi việc toàn thân mình đang run lên, tới nỗi cuối cùng không chịu được cô quỳ gối xuống đất, người cô dựa vào tường. Một bàn tay ấm áp khẽ đặt vào vai cô, thím Liễu xuất hiện với khuôn mặt lo lắng. “Cô gái!” Đưa cho cô một chiếc khăn tay sau đó thím Liễu không đành lòng mà che miệng chạy đi. Ồ, mọi người đều biết rồi à, tất cả mọi người trong căn biệt thự này chắc đều đã biết, người hầu như bọn họ và cũng là vợ của chủ nhà, ngày mai sẽ biến thành món mồi của đám sư tử. Lãnh Mạn Nguyên, tôi nhất định khiến cho anh phải thua! Nhã Lan nắm chặt lấy chiếc khăn tay, cô dựa vào tường, bây giờ cô phải tỉnh táo hơn, sau đó trang điểm thật xinh đẹp để đón nhận cái chết vào ngày mai. Thể loại Ngôn tình, HESố chương 236Vô số hiểu lầm xảy ra giữa hai người, khiến cô mệt mỏi, không thể nào chịu đựng được giới hạn của cô năm lần bảy lượt bị thử thách, cô đã không còn đủ hy vọng và kiên nhẫn về hắn nữa, cô quyết định buông tha sinh mệnh của mìnhNhưng tại sao???Sao khuôn mặt hắn lại tràn đầy lo lắng như vậy?Tại sao hắn lại trở nên điên cuồng như vậy?Cập nhật Review truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ của tác giả Duy Duy mới nhất tại khoá Đọc truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ full, chương 1, chương cuối. Tổng Tài Tôi Hung Dữ wattpad truyện full sstruyen truyencv medoctruyen, metruyenchu nội dung truyện Tổng Tài Tôi Hung Dữ review, Tổng Tài Tôi Hung Dữ Mangatool Wikidich Truyencuatui truyenfull webtruyen truyenyy , nghe audio Tổng Tài Tôi Hung Dữ “Đây là một hôn lễ độc nhất vô nhị trên thế giới với quy mô hoành tráng chưa từng có. Một người đàn ông độc thân hoàng kim trong giới kinh doanh, vô cùng có tên tuổi, mặc dù mới nổi danh mấy năm gần đây nhưng đã thống trị toàn bộ kỳ tài trong thương giới – Lãnh Mạn Nguyên, ông trùm địa sản. Hôm nay là ngày đại hỷ của anh, quả thực là…”Trong căn phòng trang điểm rộng lớn, một chiếc ti vi màn hình phẳng chiếm cả nửa bức tường. Trên ti vi, các phóng viên đang hào hứng báo cáo về một sự việc có tiếng vang lớn trong xã hội thượng lưu, trong ống kính thỉnh thoảng lại thoáng hình ảnh một số tài liệu, trong số đó có hình ảnh một người đàn ông anh tuấn chính là chú rể của đám cưới ngày hôm nay – Lãnh Mạn ha, nói đúng hơn, anh chính là chồng tương lai của cô– Quắc Nhã mắt nhìn qua một lượt, ánh mắt của Nhã Lan dừng lại trước hình ảnh của Lãnh Mạn Nguyên, anh ngồi ở đó, giống như một nam thần, khuôn mặt anh tuấn không hề nở một nụ cười, dù chỉ là nhìn qua màn hình nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng thờ ơ toát ra từ anh, thêm vào đó là cái khí phách của kẻ một kẻ vương giả cũng được hiện lên rõ ra cũng nực cười, cô không hề biết nhiều về người chồng tương lai của mình, thậm chí cô còn chưa gặp mặt anh, tất cả những gì liên quan tới anh cô đều được biết thông qua ti vi hoặc tạp chí.“Đẹp trai quá!”“Lại còn trẻ như thế nữa chứ....”“Quan trọng nhất là có tiền, nghe nói anh ấy là người trẻ tuổi nhất trong danh sách những người giàu có nhất đấy....”“Có điều, anh ta nhiều scandal lắm, nghe nói, có rất nhiều các nữ minh tinh đều từng có quan hệ với anh ta, nhưng lạ thay anh ta lại chưa từng công khai thừa nhận rằng anh ta có bạn gái.”.......Cánh cửa khe khẽ được mở ra, những lời bàn luận vừa rồi của mấy cô nhân viên phục vụ dù là nhỏ thôi nhưng cũng đã lọt vào tai cô không sót chữ tiền, đẹp trai, có thế lực, chuyện tình cảm lằng nhằng....Những điều cô biết về anh chẳng qua chỉ cũng vậy mà như một giấc mơ, cô từng chỉ là một cô sinh viên đại học, bỗng chốc trở thành bà chủ của một tập đoàn nổi tiếng cả thế giới, chuyện tốt như vậy rơi trúng ai đi chẳng nữa chắc cũng đều vui mừng tới mức trong cơn mơ cười mừng rỡ mà tỉnh là, với Nhã Lan, cô không hề có tâm trạng vui mừng như váy cưới trắng tinh được khoác lên cơ thể mảnh mai của cô làm phô bày toàn bộ những nét đẹp trên cơ thể, làn da trắng như tuyết, mềm mại như nhung căng mọng và đầy gợi cảm. Trên mặt chỉ trang điểm nhẹ thôi nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến cho gương mặt đó làm rung động lòng người. Chỉ là, nét mặt có phần lạnh lùng thờ ơ đó quả thực không ăn nhập với bộ trang phục cô mặc hôm thế, lúc này, tâm trạng của cô không hề tốt chút nào, nếu không phải là bất đăc dĩ thì cô nhất định sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân môi đỏ mọng khẽ nhoẻn miệng cười –nụ cười tuyệt mỹ làm mê hoặc lòng người....Dù vậy, vẫn không che giấu nổi nỗi buồn và sự bất lực....“Ồ! Cô dâu đúng là đẹp quá!” Nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh giúp cô chỉnh lại váy cưới không kìm được trước vẻ đẹp của cô mà thốt lên. Đẹp như vậy chẳng trách lại có được tình yêu của tổng giám đốc tập đoàn Lãnh thị, chỉ cần dựa vào một nụ cười thôi cũng đủ để khiến cho trái tim người khác rộn mắt to tròn của Nhã Lan giống như viên đá đen tuyền sáng long lanh, cô thu lại ánh mắt, nhìn sang nữ nhân viên đang giúp mình chỉnh lại váy gái này cũng tầm tuổi như cô, nước da ngăm ngăm vàng, ngũ quan cũng được xem, là cân nhân viên đó cũng đang dùng ánh mắt ghen tỵ để nhòm ngó tất cả những gì có trên cơ thể cô, chắc là sẽ có những người phải thở dài cảm thấy vì thấy cô một bước lên mây và sẽ có không ít kẻ muốn tranh giành tiếp cận cô để làm thân với Lãnh Mạn có thể, cô thực sự....Thu ánh mắt về, cụp mi mắt xuống, ánh đèn chiếu lên đôi hàng mi tạo nên một đường con hoàn mỹ trên gương mặt. Cô chìm vào trong suy nghĩ của riêng bản thân cửa trắng của căn phòng trang điểm khẽ được mở ra, bóng dáng một người thanh niên trẻ với vóc dáng cao gầy xuất hiện ngoài cửa, anh bất an nhìn vào phía trong, do dự vài giây cuối cùng anh vẫn sải bước tiến vào.

tổng tài tôi hung dữ